Tối
qua khi đọc báo có tin 1 em nhỏ suýt chết đuối vì thái độ thờ ơ của mọi người
xung quanh, và tôi chợt nhớ lại câu nói mà tôi đã từng đọc đâu đó: "Nơi lạnh
nhất không phải là Bắc Cực mà là nơi thiếu vắng tình thương”.
Tình thương,
sự quan tâm tới nhau giữa con người trong xã hội đó là nền tảng để xây dựng những
chuẩn mực đạo đức trong xã hội, phân biệt giữa người và ác thú. Thế nhưng, hiện
nay tình thương đó đang dần mất đi và thay vào đó là sự vô tâm, thờ ơ với mọi
người xung quanh và cao điểm là thờ ơ trước sự sống của người khác, họ đang dần
mất đi tình thương ấy để sống với lòng ích kỉ, chỉ nghĩ cho bản thân mình. Vậy
, chúng ta suy nghĩ như thế nào về thái độ cũng như lối sống này?
Lối
sống vô cảm sự thờ ơ lãnh đạm đã và đang trở thành một vấn đề xã hội mà mọi người
quan tâm và suy nghĩ. Và nó dường như trở nên phổ biến và càng nhanh chóng phát
triển. Đã không ít những video, những đoạn clip quay được những cảnh con người
thờ ơ trước sự đau đớn hay thậm chí là cái chết của người khác. Một video tôi
đã xem khá lâu quay cảnh 1 cậu bé bị xe đâm ngã xuống rồi liên tục bị những xe
khác cán lên nhưng những người xung quanh không giúp cháu bé đứng lên hay đưa
con đi bệnh viện, đến khi người nhà phát hiện thì con đã mất rồi. Hoặc là 1 người
đàn ông bị rơi xuống lòng đường tàu siêu tốc cầu cứu người đàn ông đứng phía
trên nhưng không được giúp đỡ và kết quả là anh ta bị tàu kẹp cắt người thành
nhiều mảnh,…
Vậy,
sự thờ ơ, lãnh đạm nguyên nhân là do đâu? Trước hết phải kể đến nguyên nhân từ
gia đình, nhà trường và xã hội. Do mặt trái trong quá trình phát triển của xã hội,
định hướng giáo dục chưa thực sự phù hợp. Ba mẹ không thực sự quan tâm đến con
cái,ít dạy con có sự đồng cảm với người khác, với những người xung
quanh. Thêm vào đó một số trường học chỉ chú tâm đến việc nhồi nhét kiến
thức, chạy đua thành tích mà quên đi việc xây dụng tính cách, ý thức, đạo đức ở
các con..
Sự lệch
lạc trong ngành giáo dục đã kéo theo một thế hệ không hoàn chỉnh, không thể nào
miễn nhiễm được với lối sống thờ ơ, vô cảm. Tuy nhiên, ta thấy cũng không thể
phủ nhận nguyên nhân cũng một phần xuất phát từ mỗi cá nhân, do các con thiếu
tình yêu thương, thiếu sự quan tâm chăm sóc của bố mẹ, thiếu lòng quảng đại.
Con người gần như chỉ sống bằng thứ lý trí sắt đá, tình cảm khô cằn của
mình.
Có
bao giờ chúng ta tự hỏi chúng ta phải làm gì để giải quyết vấn đè đó hay không?
Tôi xét thấy để làm được thì ngay tạo bản than chúng ta cần phải sống đúng chuẩn
mực đạo đức của con người. Hãy biết đồng cảm với mọi người, biết trau dồi, học
hỏi những bài học trong cuộc sống về sự công bằng, bác ái!
Hãy
yêu thương những người xung quanh và phải có quyết tâm muốn thay đổi chính bản
thân mình! Đồng thời, các ngành giáo dục và xã hôi cần phải có những biện pháp
để tuyên truyền, giúp đỡ mọi người cùng nhau biết quan tâm, yêu thương, hy sinh
và giúp đỡ đồng loại.
Đăng nhận xét